Và thế là đời sống lãng phí. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Nhất là một khuôn mặt cũ. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Người bảo đời là một bát sơri. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Con nói chuyện với bác này. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Tôi chốt trong, không thưa. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.