- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Nhu cầu của bạn không cao. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Họ biểu trưng cho chính họ. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Người lớn thật buồn cười.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi.