Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Chứ không phải hắn leo lên giời. Tôi tống vào thùng rác.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
21 tuổi thì còn phải đến trường. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Để trẻ con bớt dần phải khóc.