Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ. Nhưng tôi biết rằng bác sĩ Samuel Johnson nói: "Lòng biết ơn là kết quả của một giáo dục cao đẹp.
Đừng đương hành động mà ngừng để xem xét lại nữa. Đến nay bà vui vẻ, hăng hái, duyên dáng và mất những sự bực dọc xưa. Người ta kể lại câu chuyện này của ông: "Sự chán nản là nguyên nhân độc nhất giảm sức làm việc".
Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Bạn nên nhớ rằng nhờ ai chỉ bảo tức là gián tiếp khen họ: Họ có thể phồng mũi được đó. Lại một mùa hè, chúng tôi đi cắm trại ở thung lũng Touquin tai chân dãy núi Canada.
Nhưng bấy nhiêu chưa đủ, vì những công việc làm đó gần như máy chạy không phải suy nghĩ, cho nên tôi vẫn lo buồn. Nói một cách khác, họ muốn đi du lịch trên đường đời, nhưng trễ tàu, nên đời họ hoá ra nhỏ mọn, vô ích, khiến họ chạy đi kiếm một nhà chuyên trị bệnh thần kinh. Câu ấy tôi mượn của Emerson trong đoạn cuối thiên tuỳ bút "Tự tín" của ông: Khi ta thắng trên đường chính trị, khi lợi tức của ta tăng lên, khi ta hết bịnh, mạnh trở lại, hay có bạn đi xa trở về, hoặc gặp một hoàn cảnh thuận tiện nào, những lúc đó ta thấy tinh thần phấn khởi và ta nghĩ rằng ngày vui sắp tới.
Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút. Cũng vì chúng tôi đã tắt máy lạnh và máy quạt, nên nhiệt độ trong tàu tăng lên đến 40 độ, mặc dù vậy, tôi cũng run lên vì quá sợ, đã phải mặc thêm một chiếc áo len và một chiếc áo lót có lông nửa mà cũng chẳng hết run. Có thể kiếm cách trốn được không? Không.
Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5. Một nhà chuyên trị bệnh thần kinh nổi danh vào hạng nhất đương thời, Bác sĩ Carl Jung, viết trong cuốn: Một người tân thời đi kiếm một linh hồn rằng: "Trong 30 năm gần đây, có những người ở đủ các nước văn minh trên thế giới lại xin tôi trị bệnh. Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước.
Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Các bà nội trợ lại càng phải nghỉ ngơi, tiện nhất là các bà muốn nghỉ lúc nào cũng được, tuỳ ý và có thể nằm nghỉ ngay trên sàn nhà cũng tốt. Nhưng nét mặt và giọng rên rỉ kia thiệt như muốn nói "Trời ơi! Nếu ông thấu được nỗi đau đớn của tôi!".
Lần đó - một lần quan trọng lắm, một cơn khủng hoảng trong đời tôi - tôi thấy những cơn mơ mộng, dự định về tương lai và những việc làm trong nhiều năm của tôi tan ra như mây khói. Mùa xuân năm 1871, một thành niên may mắn đọc được một câu văn ảnh hưởng sâu xa tới tương lai của chàng. Hiện nay 72 triệu người Mỹ theo tôn giáo, thiệt còn nhiều hơn thời nào nữa.
Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ. Sợ, lo, oán, ghét, tính vô cùng ích kỷ, không biết thích nghi với hoàn cảnh, những cái đó đôi khi là nguyên nhân của bệnh đau bao tử và chứng vị ung. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi.
Mà đúng vậy, tôi đã có một tinh thần mới mẻ, một tinh thần thắng trận. Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây. Nói vậy có phải là nói mò không? Không.