Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Lần sau không thế nữa nhé. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Mất mất người kể chuyện. Nhưng nó không còn ở đó.