Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Lúc đó tôi không có nhà. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Có gì để thanh minh.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Hạn chế ra ngoài nữa. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.