Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.
Nhà văn quì bên giường vợ. Chả biết đường nào mà lần. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.