Rồi thì con chạy lên cầu thang. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại. Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy.
Lời đó đã phấn phát tôi, làm cho tôi hy vọng và gắng sức tập tành cho khá thêm lên". Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này. Tôi hiểu rằng những lý lẽ mà tôi dùng từ trước tới nay hoàn toàn vô ích.
Không đâu, thưa bạn: kẻ thù số một của nước Mỹ. Những lời điên rồ hợm hĩnh và vụng dại đó, ông tuyên bố giữa công chúng, trong khi ông qua thăm Anh hoàng; ông lại cho phép tờ báo Anh Daily Telegraph công bố lên mặt báo nữa. Ông Joseph Allison, đại lý cho công ty Westing-house, nói với chúng tôi:
Trong cuốn "Ký ức về đời tư của Nã Phá Luân", ông viết: "Tuy tôi chơi bi da rất giỏi nhưng tôi cũng cố ý nhường cho Hoàng hậu thắng tôi, mà được vậy, Hoàng hậu rất vui lòng". (Ông muốn! Ông muốn! Đồ ngu! Tôi không cần biết ông muốn cái gì hết; hãy nói cho tôi nghe cái mà tôi muốn). Bạn đọc một lần mỗi chương để hiểu đại cương.
Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh. Cho nên đáng lẽ buộc tội anh, tôi định thay đổi thái độ mà khoan hồng với anh và tôi đã thành công rực rỡ. Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ".
Vả lại trông thấy những lầm lỡ, khó chịu lắm". tinh thần hiểu biết lẫn nhau. Sao? Cả một tòa nhà vì vậy mà phải trễ sao? Phải bồi thường lớn và sai hẹn, sẽ lỗ vốn lớn, bao nhiêu sự khó khăn! Mà chỉ vì mỗi một người! Gọi điện thoại.
Bà ấy nói chị ngay thẳng và đứng đắn, giỏi làm bếp và khéo săn sóc trẻ em. Nhan đề đoạn đó là: "Làm cha nên nhớ. Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng.
Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất. Bà chẳng hoàn toàn chút nào.
Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù. Khi ông về nhà, sau cả một buổi chiều mệt mỏi vì ứng đối xã giao với các công tước phu nhân linh mẫn, ông nghe bà chuyện trò ngây thơ mà óc được nghỉ ngơi. Lần thứ ba, họ tiến cử một người khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa được như ý.
Mà có khó khăn gì đâu, chỉ một chút suy nghĩ, vài lời ngọt ngào, một lòng thành thật gắng sức quên mình và hiểu người là đủ làm dịu hẳn vết thương. Chị không hỏi thêm một câu, lặng lẽ trở vô bếp và nhắc đi nhắc lại lời tôi đã nói cho mọi người nghe. Thiệt là cao thượng.