À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Để không khóc, phải cười thôi.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Rồi, tôi phải tập chứ.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Cái vực của sự hỗn độn.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Em vẫn biết là anh bất mãn.