- Hỡi thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn, Người ở đâu? Con muốn được cảm ơn Người. Ngươi không cần sự chấp thuận của ta. Nghe xong những lời thần Gnome nói, Sid lặng im suy nghĩ.
- Nhìn kìa! Một trong hai hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề chính bàn tán trong khu rừng này đó. Sid xuống ngựa chậm rãi tiến lại gần hồ. - Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ - Max xúc động.
Lâu lâu, chàng ngồi dậy ngắm nhìn mảnh đất nhỏ bé vừa được tưới bởi một dòng suối mát. Trước khi ngủ, chàng nghĩ về sự quan trọng của việc không thay đổi mục tiêu của mình vì mục tiêu của một người nào khác. - Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa.
Rất nhiều lần tôi đã tưởng tượng tới ngày tôi tìm thấy cậu. Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa, vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết đợi đến ngày hôm sau. Ngươi có thể đến đó mà lấy.
Sau đó Nott chợt nhớ đến Sid và anh cảm thấy vui hơn một chút. Ông đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết. - Ngươi không cần sự cho phép của ta.
Sid vô cùng vui mừng. Không ai khác ngoài anh là người đã đi tìm những điều tưởng chừng như không cần thiết ngay cả sau khi mọi việc dường như đã hoàn tất. Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ.
Sid bắt đầu leo lên ngọn núi cao sừng sững trước mặt. Chàng vừa rửa kiếm vừa vui mừng nhìn dòng suối nhỏ đang chảy về. Văng vẳng đâu đây là tiếng thần Ston cười giễu cợt.
Những bông hoa ly của ta luôn ngủ vào ban ngày và thức dậy ca hát vào ban đêm. - Lắng nghe đây! Ta biết ngươi đang chờ điều gì. Chưa từng có ai trong khu rừng này chịu làm việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khỏe mạnh.
Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế. Sau tất cả những gì chàng đã đạt được thì thật vô nghĩ khi không đi hết con đường đã chọn. Nhận ra rằng Sid đã không rơi vào bẫy của mình, như con chó cụt đuôi, mụ liền quay lưng nhảy lên cây chổi thần với con cú đậu yên trên vai bay mất hút vào màn đêm để lại một câu nói hăm dọa yếu ớt vọng lại.
Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong. Sid cũng nhận ra rằng những điều quan trọng thường ẩn chứa trong những việc tầm thường nhất. Ta sẽ lên đường đến khu rừng Mê Hoặc.