Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ. Theo nó thì việc gì cũng hóa dễ, trở ngại gì cũng thắng được, ta sẽ có vô số người thương, sẽ thành công và vui sướng. Một câu phương ngôn Đức nói: "Không có nỗi vui nào hoàn toàn đầy đủ bằng cái vui hiểm ác được thấy kẻ trước kia mình thèm muốn địa vị, nay bị sa cơ lỡ bước".
Cho nên câu chuyện êm thấm. Cho nên hết thảy, giàu, nghèo, ăn trộm, ăn xin. "Biết chăm chú nghe; và khuyến khích người khác nói tới họ".
Tôi ngắt lời: "Bất kỳ lỗi lớn hay nhỏ cũng có thể đưa tới những kết quả tai hại hết. Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi.
Đó chỉ là lời khen, không hơn không kém, nhưng lời khen đó đã xoay hẳn cục diện đời ông. Tay nên có cây viết chì hay viết máy để đánh dấu ở ngoài lề những lời khuyên nào mà bạn tính thi hành. Chương Bốn Làm cho người ở chung quanh mình được sung sướng là điều dễ dàng
", "Thầy cho rằng như vậy nên không?". Đừng tỏ ý kiến của mình ra nữa, trái lại nên hỏi ý kiến của y. Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được.
Ông Mahomey bèn cho thợ khởi công. Các bạn nhận thấy rằng ông Chalif khi bắt đầu câu chuyện không hề nói tới thướng đạo sinh, tới cuộc du lịch hoặc tới mục đích của ông. Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó của ông.
Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị. Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được.
Không dùng cả những chữ có ý nghĩa cả quyết như "chắc chắn", "không ngờ gì cả" v. Vậy muốn dẫn dụ người khác cho họ nghĩ như mình, bạn phải theo quy tắc thứ nhất này: "Cách hay hơn hết để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi". Mỗi buổi tối ở Nghị viện ra, ông vội về nhà để cho bà biết những tin tức hôm đó.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Vụ này do lỗi chúng tôi, một nhân viên của chúng tôi đã quấy rầy ông và làm ông giận. Sau cùng ông ta phải nhận rằng tôi có lý, nhưng lúc đó tôi phải ra về, không kịp cho ông ta biết kết quả cuộc điều tra của tôi.
Các bạn thử tưởng tượng: Theo đuổi ông ấy bốn năm trời mà chẳng kết quả chi hết. Vậy mà tất cả bài vở đó - tin tức, xã luận, tiểu thuyết - tờ báo đã đăng trong một ngày, và bán không phải là hai đồng mà hai xu. Như vậy có lợi hơn và .