Nhưng bà muốn sắm màn và ít đồ trang hoàng khác cho nhà cửa được sáng sủa nên đã đi mua chịu những món ấy ở tiệm tạp hoá Dan Eversole. Bốn năm sau mở một tiệm thứ nhất ở Chicago, chiều ngang có hai thước rưỡi. Ông Loftin 70 tuổi và đau, phải nằm ở giường hoài.
Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi. Người bị ghét, bị vu cáo và bị chỉ trích nhiều nhất trong lịch sử Hoa kỳ mà tôi biết là ông Abraham Lincoln. Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa".
Rồi ông bỏ ra hai năm để sửa soạn một phim phóng sự về đời sống ở Ấn Độ và Afganistan. Chị ta nghĩ bắt bọn đầu xanh ấy nhận thấy mang ơn người khác là tủi nhục cho chúng. Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi.
Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa". Nhà kinh tế trứ danh John Stuart Mill nói: "Không có gì thiệt hại cho xã hội bằng trong kỹ nghệ, có nhiều người không hợp với nghề của họ" Đúng. Nhưng rồi chị xem, cũng chẳng ghê gớm như chị tưởng đâu.
Hai người cô tôi, vừa già, vừa nghèo, vừa hay đau, nhận nuôi ba đứa trong số năm anh em chúng tôi. Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông: chỉ là những thói xấu, không kém không hơn".
Nghĩ lại cái ngày ghê gớm mà tôi tự tử, tôi muốn la lớn: "Đừng! Đừng! Những ngày đen tối nhất đời ta không lâu đâu - tương lai tới. Không thế thì chuỗi ngày của tôi không có mục đích, mà không có mục đích thì đời tôi chắc đã tan rã rồi tàn luôn vậy". Một người đàn bà còn trẻ, tóc bù xù, mặt lem luốc, cặp mắt láo liêng, miệng cười toe toét, vừa đi vừa vòng hai tay ra phía trước, xoay đi xoay lại như người lái xe hơi, thỉnh thoảng ngừng chân, tay như cầm vật gì nhỏ, đưa lên đưa xuống.
Lúc sinh thời ông có biệt tài phô diễn những ý cũ mèm và đập nó vào trí não người ta. Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào. Bạn và tôi đều có thể giải được chín phần mười những âu sầu chúng ta ngay, bây giờ, nếu chúng ta chịu quên ưu tư trong một lúc, vừa đủ để suy nghĩ xem, theo luật trung bình, những lo lắng của ta có lý hay không.
Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề. Hai năng lực vô giá đó là: thứ nhất, biết suy nghĩ; thứ nhì, biết thấy việc nào quan trọng thì làm trước. Tôi xin Ngài cho tôi nuôi nổi vợ con tôi.
Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy. Theo bộ Bách khoa tự điển của Anh, thì ông Léon Tolstoi trong 20 năm cuối đời có lẽ là người được ngưỡng mộ nhất thế giới. Bác sĩ Harold Fink, tác giả cuốn: Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căng thẳng cho rằng cách hiệu nghiệm nhất là nói chuyện với cơ thể ta.
Tôi không còn mảy may chú ý tới sự chia rẽ các môn phái vì tín điều của họ khác hẳn nhau nữa. Chỉ xin Chúa dắt con từng bước. Chính ông đã khám phá ra rằng một câu trả lời hoà nhã có thể làm nguôi cơn giận của một người.