Ông đã mở hãng với cái vốn 450 mỹ kim và một ý mới trong đầu. Không muốn làm hại ai hết!Vậy mà trước đó mấy ngày, khi một người lính công an lại gần y để hỏi y giấy phép lái xe hơi, thì y xả ngay một loạt súng, giết người đó tức thì. Đó là quy tắc thứ hai
Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết. Thiệt ra, không ai làm việc đó đúng hơn ông nữa vì ông biết rõ công việc hơn hết.
Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Hết thảy chúng ta ai cũng muốn như vậy. - Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không?
Con số 6 hôm trước đã có ai bôi đi, viết con số 7 thay vào. Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh". Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?".
Buổi tối, vẫn điệu đó. Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?". Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ.
Cửa hàng chúng tôi mới nhận được lô thứ nhất. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Được 2 năm, chịu không nổi, rồi một buổi sáng, không điểm tâm, bỏ nhà ra đi, cuốc bộ trên 20 cây số về thăm bà mẹ làm quản gia cho một chủ điền.
Tất nhiên tôi hiểu tại sao ông lại đây. Chị sửa soạn thật gọn gàng. Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen.
"Bạn nên lịch sự và có lễ độ với người bạn trăm năm của bạn". tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao". Chúng tôi nói chuyện với nhau.
Carley nói: "Muốn xét độ lượng của ai chỉ cần xem cách xử sự của người đó với kẻ dưới". Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa". Ông biết rõ những nguy hiểm tại khám Sing Sing và chức đó không vững vàng gì; muốn yên thân phải biết theo chiều gió của chính trị.
Vậy mà khi người trách y đã lợi dụng lòng tin cậy nhảy chồm chồm lên, khóc lướt mướt, vặn tay bứt dứt, rủa đời, la lớn: "Không! không! Chồng tôi không phản ai hết. Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Thường thường một trăm bức thư mới được một bức trả lời.