Trước khi chỉ trích ai, bạn hãy tự thú nhận những khuyết điểm của bạn đã". Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn bà". ở chỗ vắng người, ai mà không muốn thả một con chó như con chó nhỏ này cho nó tự do chạy một chút.
Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". Hãng biết rằng tính không lộn. Shakespeare nói: "Nếu bạn còn thiếu một đức tính, cứ xử sự như đã có nó rồi".
Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Anh không ra lệnh cho các em đâu, không muốn quấy rầy các em đâu. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải".
Tai hại thay! Con bê cũng như họ, chỉ nghĩ tới cái nó muốn thôi; chân nó bám vào đất, cứng ngắt, không chịu rời đồng cỏ. Thực vậy, khi họ hơn ta, họ muốn tỏ sự quan trọng của họ ra; nếu trái lại, họ thấy kém ta thì họ sẽ ganh ghét ta. Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi.
Những cha mẹ gắt gỏng, những ông chủ và ông chồng chuyên đoán, những bà vợ hay gây gổ phải hiểu rằng ai cũng muốn khư khư giữ lấy ý kiến của mình, không bao giờ dùng võ lực mà bắt buộc được họ phải đồng ý kiến với ta. Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Đừng tỏ ý kiến của mình ra nữa, trái lại nên hỏi ý kiến của y.
Hôm sau tôi gặp anh, vẻ mặt buồn tẻ nhưng có vẻ sẵn sàng để tự bào chữa. Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn. con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán.
Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp mới cần thi hành triết lý đó. Ông lấy tên của hội trưởng một công ty xe lửa để đặt tên cho một xưởng lớn của ông và nhờ vậy mà công ty xe lửa đó thành khách hàng mua đường rầy của ông! Khi George Pullman và Carnegie tranh nhau độc quyền chế tạo những toa xe lửa có giường ngủ cho một công ty hỏa xa nọ, hai bên chỉ trích lẫn nhau, đua nhau hạ giá, thành thử đều không lời. Nhưng bức thư đó, bức thư trách nhẹ nhàng có vậy, ông viết rồi mà không gởi.
Phương pháp đó tuy kém kín đáo, nhưng tâm lý thật sâu sắc. Garfield ứng cử Tổng thống, cậu viết thư hỏi có phải hồi thiếu thời đại tướng đã làm nghề kéo ghe trên kinh để độ nhật không? Và Garfield trả lời cậu. Bọn họ bèn yêu cầu này nọ.
Những thuốc dọa thai sẽ hoàn toàn bị trừ tiệt. Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Lớn lên, ông làm chính trị, tập nhớ tên họ và vẻ mặt của người khác, mà lần lần trí nhớ đó trở nên kỳ diệu.
Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Loài vật không có dục vọng ấy. Mà họ lại còn ghét công ty của ta nữa.