Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Hai chuyện này khác nhau. Rất rối rắm và hoang mang. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Có đến hàng trăm con. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.