Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Không lại phản tự nhiên quá.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.