Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Chắc mẹ không đi được một mình. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Tôi đi bộ cũng được. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Tôi kém nhất khoản này. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Còn tôi, chưa đến lúc. Thế đã là tốt lắm rồi. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Và bản thân họ phải tự thoát ra.