Có 40 Mỹ kim mỗi tuần mà phải lo ăn mặc, củi lửa lại lo trả vốn lời nữa. Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền. Hết sức làm được tới đâu thì làm, còn kết quả, phó cho vận mạng".
Chẳng hạn, đời bà dì tôi là bà Viola Alexender đã chứng minh lời đó một cách kiêu ngạo. Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa. Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ.
000 toa mới có một toa trật đường rầy, vậy mà lo tới nỗi tưởng bị ung thư trong bao tử thì chẳng phải là điên ư? Đúng như Charles Kettering đã nói: "Khéo đặt vấn đề là đã giải quyết được một nửa". Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình.
Tôi phân vân như lạc hướng. Tôi thấy đời tôi thay đổi hẳn, chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa". Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn.
Nếu đem tiếng gào của m ti so với tiếng kêu trời đó chỉ là tiếng kêu êm ái trong bài "Thằng cuội" của trẻ nhỏ. Chương trình đó do ông Sibyl F. Nhưng được khỏi thấy mệt vì chán ngán.
Năng lực ở trong người ta là một năng lực mởi mẻ và riêng biệt, không ai có hết, và ngoài ta ra, không ai biết ta có thể làm được cái gì, mà chính ta, ta cũng không biết nữa, nếu ta không chịu làm thử". Trước kia tôi hay ngồi thẳng tắp trên ghế, hết sức chú trọng thảo luận về các đề mục của những cuốn phim thời sự. Tôi suy nghĩ hàng giờ rồi chép lại bốn hành động mà tôi có thể làm được những kết quả có thể xảy ra của mỗi hành động ấy.
Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa. Lawrence cùng đội binh Ả Rập của ông này và một phim về quân đội Allenby xâmchiếm thánh địa (Jérusalem). Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không.
Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông. ta không bao giờ dạy chúng tỏ lòng biết ơn với người khác thì sao ta lại mong chúng biết ơn ta?
Đất không màu, trồng cây không được mà nuôi heo cũng không được. Đêm đó, cô về nhà, cử động như người mỏi mệt. Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.
Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. Đã 20 năm rồi chúng tôi bán dâu hộp cho những hãng nước đá. Chúng ta còn sống được vài chục năm trên trái đất này, thời khắc bất tái lai, cớ sao bỏ phí bao nhiêu giờ để ấp ủ trong lòng ưu tư, bất bình không quan trọng mà chỉ một năm sau là người khác và cả ta nữa đều quên hết? Không nên vậy, hãy nên hy sinh đời ta cho những hành động và cảm tình đáng quý, những tư tưởng cao thượng, những tình thương chân thật và những sự nghiệp lâu bền".