Tôi chắc chắn rằng người ta sẽ vui vẻ khi nói về nó. Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ. Từ ngữ, điệu bộ, cách nói… tất cả đều do bạn sáng tạo.
Hãy xem việc rút lui của bạn là một điều hết sức tự nhiên. Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles. Bạn phải luôn chân thật về công việc và về chính bản thân với cương vị là một ông chủ.
Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Việc dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người nói đối với xã hội nói chung. Chương trình hoành tráng với những ca khúc bất hủ và sau cùng sẽ là bài diễn văn của Nghị sĩ Claude Pepper.
Một cách gần gũi và chân thành, tôi đặt câu hỏi về họ, lắng nghe những suy nghĩ và tâm tư của họ. Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng. Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa.
Có nghĩa là chúng ta phần đông được sinh ra trong những gia đình trung lưu bình thường, thậm chí còn rất nghèo. Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường.
Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ. Tôi nhấc máy lên và nghe thấy tiếng lách cách nhịp nhàng cùng giọng nói của một chàng trai trẻ: Xin chào anh Larry, câu lạc bộ Rotary đây. Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý.
Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe. Nếu bạn tới chơi nhà ai đó thì hãy quan sát những vật trưng bày, những đồ kỷ niệm, sau đó thì… Alê, cười tươi như hoa với chủ nhà, và bắt đầu câu chuyện.
Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông. Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn.
Hoặc người ta sẽ nhăn trán nhíu mày mãi trong cuộc nói chuyện. Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy. Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.
Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện. Ông không bao giờ ngại cười lẫn không ngại lấy bản thân mình ra để chọc cười thiên hạ. Tôi quả thật không biết nhiều về nó.