Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
- Ông quả là người biết lo xa. Cô gái bảo: Không. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Người bảo người là ác. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.