Xnxxv

Anh nhân viên lén nhìn người mình thương liếm của quý cho cấp trên và cái kết bất ngờ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.

    Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.

    Gặp ở rất nhiều nơi. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.

    Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Hoàn toàn không ngái ngủ.

    Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.

    Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.

    Bây giờ đến tiết mục bể sục. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Sống là gì nếu không có khoái cảm.

    Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Khóc cho vài năm tích tụ. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.

    Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.

    Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap