Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Phải tập trung vào học. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.