Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. "Có vẻ một trò ảo thuật - nhưng cũng như các trò ảo thuật, một khi bạn đã biết, thì thấy nó vô cùng gỉan dị". Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày.
Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn. Cuốn đó cho biết nếu ta để những cảm xúc phá hoại xâm chiếm đời ta thì sẽ làm hại thân ta đến mức nào. Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy.
Ông nói với tôi rằng khi chiến tranh thứ nhì bùng lên ở u Châu, ông gần như chết điếng, lo về tương lai đến nỗi mất ngủ. Thưa bạn, tôi đã có lúc phải lo sốt vó rồi. Bà coi chi nhánh Phụ nữ ở viện Bảo hiểm nhân mạng tại Nữu Ước.
Rồi ông ta lại ranh mãnh nói luôn: "Vả chăng, bộ răng mà cô cố tình che đậy đó, biết đâu nó chẳng làm cho cô nổi danh?" Chị Cass Deley nghe theo và không thèm nghĩ tới cái "mái hiên" của mình nữa. Ta không tin ta là một người hoàn toàn, ta nên noi gương E. Kết quả? Thì đây, ông giật được hết những danh dự trong các lớp ông theo và thành một thần đồng ở Nữu Ước Đại học đường.
Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì. Học tổ chức, trao bớt quyền hành cho người dưới để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát Khi ta thù oán ai, tức là ta đã cho họ dịp ảnh hưởng đến đời ta: ảnh hưởng đến giấc ngủ, đến cái thú ăn, đến tiền tiềm lực, đến sức khoẻ và sự yên tĩnh trong tinh thần của ta.
Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội. Làm việc ở tiệm 12 đến 14 giờ một ngày, nhưng không thấy mệt, vì không phải làm việc mà là tiêu khiển. Thiệt vậy, đạo Gia Tô giúp ta mạnh khỏe và có hứng thú.
Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời. Port, nhà bỉnh bút chuyên môn vấn đề tài chính ở báo New York Post, viết trong mục "Nhật ký gia đình" như vầy: "Nhưng mươi lăm ngàn Mỹ kim ở trong tay một người đàn bà, trung bình không đầy bảy tám năm đã hết nhẵn". Công ty dầu xăng mà tôi làm chủ có một số xe và một số tài xế chuyên đi giao hàng.
Hogan chưởng lý Nữu Ước nói": "Già nửa các vụ xử trong toà đại hình đều do những nguyên nhân rất nhỏ. Để dẫn giải ý nghĩ này, tôi xin kể một việc xảy ra hồi 1918 trong khoảng rừng bao la xứ Mississipi: một vụ công chúng gia hình ông Lawrence Jones, viên giáo học da đen. Viết cuốn này tôi cũng điên như lần trước: tôi cũng vay ý tứ của hàng lố tác giả khác rồi thu thập vào trong một cuốn - một cuốn chứa đủ những cuốn khác.
Tiếp đó, ông được một chân bán kính thực thể. Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750. Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy.
Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa. Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi. Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa.