Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Có phải tôi nói đâu.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Tôi làm độc giả cho tôi. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.