Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Nước mắt tôi lại rơi. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Âm thanh lắng hẳn đi. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.
Dù trái tim đương bề bộn. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.