Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Tóm lại là không được bi quan. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Hoặc lúc phấn khích.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.