Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa. Và cậu ấy đã vô cùng thành công. Nó từng bắt chước anh từ lời ăn tiếng nói cho đến sở thích.
Cô ấy cần phân tích, nhận xét, phản hồi lại ý kiến của họ một cách sâu sắc và khoa học. Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không? Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa.
Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại. Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình. Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành công.
Hãy vào một căn phòng trống, hoặc tận dụng trong phòng làm việc khi sếp và các đồng nghiệp đã ra về, hoặc sử dụng thời gian đợi ai đó, và tha hồ nói. Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Nhưng tôi nghĩ không hẳn như vậy.
Ống kính quay phim không gây cho tôi nhiều áp lực. Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ. Còn nữa, Hãy nói với người ta về chính họ và họ sẽ lắng nghe lại bạn hàng giờ đây chính là lời khuyên quý giá của cựu thủ tướng nước Anh Benjamin Disraeli.
Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt. Trời ạ, văn phong thẳng thắn kết hợp với vài ly rượu thì điều gì sẽ xảy ra đây? Người say thì nào có điều khiển được lời nói của mình… Tôi lo chương trình sẽ bị thất bại. Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng.
Và khi nào mới thích hợp để nói chuyện phiếm? Cách nói ngắn gọn, sắc sảo sẽ gây ấn tượng và có sức thuyết phục hơn rất nhiều. Thứ lỗi cho mình nhé, mình đến đằng kia chào ông sếp một tiếng. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi.
Sau năm phút dành cho bản tin thế giới, tôi bắt đầu chương trình lúc 11:05 với đôi lời giới thiệu về những phi công xuất sắc. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Việc nói cũng như vậy.
Nhưng bạn cần chú ý nhiều đến cách dùng từ và lựa chọn lời nói vì chúng tác động rất lớn đến việc giao tiếp của bạn. Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi:
Chắc chắn người đối diện sẽ nhìn lại bạn bằng một đôi mắt hình viên đạn. Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc. Chúng ta cần ghi nhớ điều này.