- Khi lên cấp 2, bạn chỉ mong sao được ba mua cho chiếc xe đạp điện vì bạn không còn đủ kiên nhẫn đạp xe "rã giò" đi học chính, học phụ cả ngày trời. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình là người không có khả năng sáng tạo. Vào giờ này khách cũng đã thưa chỉ còn đôi ba người ngồi "chéo cẳng ngỗng" vừa xỉa răng vừa tán dóc rôm rả.
Đột nhiên Ghét ngồi bật dậy,. " Bỗng có một cánh tay phía cuối lớp đưa lên:" Cô ơi, cho con nhỏ một xíu, một xíu xiu thôi được không ạ. S: Chuẩn mực xã hội chỉ như một chiếc áo lộng lẫy mà bất kỳ ai cũng có thể mua mặc vào để làm đẹp cho mình.
Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến. Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào. 1 - Bạn có cơ hội xác định lại kỹ hơn con đường mình đã chọn.
Cái thích đó gọi là một cảm xúc khác lạ. Bỏ ngoài tai sự nhốn nháo của lớp học, chỉ có Chíp là vẫn ngồi lặng đó. ^_^ Khởi điểm không quan trọng bằng đích
Tôi nhận ra một điều rằng, dù là ai nếu bạn tự tin với những gì mình đang có Cô mong rằng các con sẽ ngoan và học tốt môn học đầy thú vị này. Cô ấy thừa biết mình yêu cô ấy nhiều như thế nào, rằng mình sẽ chấp nhận chờ đợi dù khó khăn và sóng gió thế nào.
Một lần nọ, chị Da đỏng đảnh nói với Cục Ghét: Nó báo hiệu một mùa hè lại đến, mùa mà lũ trẻ tạm xa trường học và được vui chơi thoả thích, mùa mà tôi có những khoảng lặng để nghĩ về những gì mình đã trãi trong năm qua, nghĩ về những dự định sắp tới và nghĩ về lũ trẻ đáng yêu của tôi. Tuổi mới lớn kéo theo hàng tá những thứ lỉnh kỉnh làm điệu con gái của hai chị em, căn phòng nhỏ lại càng thêm nhỏ.
Bạn nên tạo thói quen tưởng tượng. Nhưng em còn nhớ anh từng nói gì trong lần đầu mình hẹn hò không, anh nói anh sẽ chờ, 5 năm hay 10 năm cũng thế, vì cuộc đời này anh chỉ có thể yêu duy nhất mình em mà thôi… Trong một cộng đồng, ngoài những con người khẻo mạnh thì cũng có những người kém may mắn hơn, họ có thể bị khuyết tật từ nhỏ thiếu một bộ phần nào đó hoặc vì rủi ro nào đó mà mất một cánh tay, một cái chân, nhưng không ai là không có ghét.
Và danh hiệu “già trước tuổi” được mọi người đặt cho Chíp là điều khó tránh khỏi. Bạn nên tạo thói quen tưởng tượng. Có lẽ một phần vì chị thương cho đứa con thơ dại, một phần cũng vì chạn lòng thương cho chính số phận nghiệt ngã của mình.
Theo chân voi cha, Ghét đến một khe núi, một nơi mà hai bên là vách đá cheo leo dựng thẳng đứng, cây cối hầu như không mọc ngoài vài bụi cỏ đã héo khô từ bao giờ. Sao ko yêu và khóc như trẻ thơ, hành động và suy nghĩ như người lớn?” Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô.
Năm nay chắc đứa nào cũng đã nhớ đời nên không dễ gì bị lừa nữa. Tôi chợt nhận ra giữa tôi và chị không phải luôn chỉ có những điểm bất đồng và những trận đấu khẩu mà còn có những điểm chung và những sợi dây liên kết vô hình mà vô tình khi trước tôi đã không nhận ra. “Một người dưng rất quen trong tim.