• Tôi xin lỗi, tôi chỉ không có thời gian… (điền tiếp là: để gọi điện thoại, để viết, và v. Anh ta phán đoán được sự khó chịu của Joe và đã giúp giảm bớt sự khó chịu này bằng cách khen ngợi Joe. 45 tối ngày 16 tháng 1 năm 1920.
Đừng để vốn từ vựng của bạn, chẳng hạn như, ồ… là bất kỳ từ nào. Khi tham gia những cuộc họp về công việc hoặc cuộc thảo luận quan trọng, hãy để cho các đại biểu khác phát biểu trước. Chúng tôi trở thành bạn nơi công sở và vào ngày sinh nhật của cô ấy, tôi đưa cô ấy đến một nhà hàng mà cô ấy thích.
Bạn không bao giờ nhìn thấy tấm biểu ngữ có ghi: Chẳng có gì xảy ra ở đây ngày hôm nay. Có lẽ, những tước vị danh giá chỉ hạn chế cho những người bạn yêu quý mà thôi. Cohn rùng mình khi tưởng tượng nhân viên giải quyết khiếu nại mới của anh lại đưa ra lời thỉnh cầu của đạo Thiên chúa với một người Do Thái mà hội đạo Do Thái của anh ta đã bị xua đuổi bởi một cuộc biến loạn.
Đừng bao giờ mặc bất kỳ trang phục nào mới trong một sự kiện, cuộc phỏng vấn, cuộc gặp gỡ quan trọng hoặc vào một ngày trọng đại. Các bạn thân mến, đây là một năm rất đặc biệt đối với chúng ta. Giao tiếp là bạn đang nói những sự thật trong thực tế, chứ không phải, chẳng hạn như bạn nói về sự thật trong thực tế.
Một đứa trẻ sơ sinh đang khóc và mẹ của bé ngồi cùng ghế với tôi, vì vậy tôi không thể ngủ được. Mỗi đại biểu tham dự cứ thế ngồi cạnh nhau cho đến khi các ghế ngồi đã kín hết. (Mẹo này cũng áp dụng với những người hay vênh váo ở bất kỳ nơi nào mà bạn gặp họ.
Marshall McLuhan, một nhà giáo dục, nhà triết học, học giả và nhà lý luận về truyền thông vĩ đại người Canada đã viết, Hình thức của thông điệp nằm trong chính nội dung thông điệp. Và bạn đã yêu cầu giúp đỡ. Tôi đến sớm bởi vì tôi cần phải giết thời gian.
Một nhân vật đã kết hôn, Cô ấy thì thầm đủ to để tất cả chúng tôi có thể nghe thấy. Dường như chẳng có điểm gì khác nhau giữa họ. Hãy để anh ta nói tiếp trong khoảng hai mươi giây nữa.
Hãy để em giới thiệu anh với cô Leil. Tôi chăm chú xem tin nhắn để tìm lời hứa của anh là sẽ lặp lại số điện thoại ở phía cuối. Đương nhiên người tiếp viên đó không thể không nghe thấy.
Khi anh ấy đến chỗ tôi, tôi chết lặng người đi. Việc này đơn giản giống như hỏi một ai đó ở bữa tiệc về nơi anh ta sống. Lúc này, những khách hàng cảm thấy kinh hãi, nghĩ rằng Le Posh đã ưu đãi bữa tiệc của bạn đến nỗi coi bạn như người nhà.
Hãy nghĩ xem bạn và một người quan trọng đối với bạn gặp nhau như thế nào. Điện thoại của bạn reo. Bà biết đấy, họ nghĩ tôi đã đi ra nhà vệ sinh nam hoặc một chỗ nào đó.