Như bình mình chẳng hạn. Tớ không biết và tớ cũng biết. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Lại nói chuyện đi đá bóng.
Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.