Thiệt đáng tiếc, và tôi thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Đàng này, tôi không gây sự gì hết. Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở.
Tôi lại thử máy, khi xem xét kỹ, tôi thấy máy tốt, có giá trị. Một văn sĩ nói: "Say mê nghe lời nói của một người, tức là tôn kính người đó, mà rất ít người không cảm động trước sự tôn kính đó". Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả.
Cô nhận thấy ông phân tích giá trị từng quân bài kỹ lắm, và biểu ông rằng ông có thiên tư kỳ dị và bất ngờ về lối chơi đó. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ". Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải.
Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Phải lớn tuổi mới biết xét đoán được. Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare.
Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm. Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ. Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.
Nhà chế tạo ngắm nghía hồi lâu không nói nửa lời rồi tuyên bố: "Để tôi suy nghĩ ít bữa". Nhưng bà ấy có thêm rằng, chị không siêng năng, nhà không bao giờ lau chùi kỹ. Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được.
Ông sẽ ban riêng cho tôi một ơn lớn nếu ông vui lòng trả lời những câu hỏi đó và thêm vài lời bình phẩm mà ông cho là có ích rồi bỏ bức thư vào trong bao thư có dán cò sẵn tôi gởi theo đây. Ông bèn dụ tụi bạn trẻ như vầy: "Nếu chúng bây chịu kiếm lá cây nuôi bầy thỏ thì ta sẽ lấy tên mỗi đứa đặt tên cho một con thỏ". Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi:
Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại. Hôm ấy tôi không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu.
Sau khi được nghe lời khen rồi, ta thấy những lời trách không khó chịu lắm. Phương pháp đó không mới mẻ gì. Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này:
Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Quân Thổ thắng và khi hai đại tướng Hy Lạp Tricoupis và Dionis lại tổng hành dinh của Kémal để đầu hàng, dân Thổ trút lời nguyền rủa lên đầu họ. Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống.