Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Nó muốn khám phá tôi.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Được nói chuyện, được trao đổi.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.