Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Mình không bao giờ thả. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.