Tôi biết ông rất yêu vợ. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Hoặc tôi chuyển lớp. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Một pho tượng im lìm. Chưa có gì để không thích. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Cũng là để thăm dò phản ứng.