Xnxxv

Cô nàng vô tình nhìn thấy quản lý tự sướng và cái kết bị Trả bài tơi tả

  • #1
  • #2
  • #3
  • Để không khóc, phải cười thôi. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.

    Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.

    Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.

    Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.

    Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.

    Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.

    Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Tự giác làm một số việc.

    Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.

    Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.

    Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Mỗi con người trong Loài Người.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap