Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình.
Anh rất biết ơn Jones vì đã giúp anh tạo ra những thay đổi đó và như đã hứa, tối nay cả hai nhà sẽ có dịp thưởng thức những xiên cá nướng ngon nhất mà vợ anh đã chuẩn bị. Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.
Jessica có thể làm được thì bây giờ cô ấy vẫn có thể hoàn thành việc này. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Áp dụng mức độ này khi bạn cần thu thập thêm thông tin trước khi tiến hành ra quyết định.
Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. - James siết nhẹ bàn tay vợ và cúi xuống thì thầm. Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc.
Công việc được giải quyết một cách trôi chảy, không khí làm việc trong bộ phận của anh ngày càng phấn khởi, chan hòa vui vẻ. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.
Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
- Jack tỏ ra rất thú vị với những điều đang xảy ra. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Từng bước một, họ đi sâu vào từng phần của dự án và làm rõ những thắc mắc của James.
James vẫn còn nhớ nét mặt tỏa sáng vì tự hào của Jessica khi cô ấy bước vào văn phòng anh để báo cáo công việc. Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Anh đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đắm mình trong những thay đổi đã xảy đến với anh trong suốt mấy tuần vừa qua.
- À há, - James thốt lên, rồi anh đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn làm Josh giật thót người. Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc. Tớ rất ghét những thứ đó.
Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công.