Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy. Nếu bạn không là một MC chuyên nghiệp, bạn cũng có thể khéo xử trí tình huống này. Vở này có anh bạn Jackie Gleason của tôi (vai Ralph) diễn chung với Audrey Meadows (vai Alice).
Nói quá nhiều (overtalk) chẳng tạo nên một thiện cảm nào nơi người nghe cả. Vài ngày sau, tôi nhận được tin là nhiều người trong câu lạc bộ thích bài nói của tôi. Đó là giây phút tự hào nhất trong cuộc đời tôi.
Thời tiết không khá lên nhưng thang máy đã hoạt động lại. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett. Nguyên tắc thứ ba có lẽ đáng lưu tâm nhất.
Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này rất cần thiết. Hiếm ai may mắn mới sinh ra đã có của cải và quyền lực, trừ khi bạn là một Kenedy hay một Rockerfeller, hay là một bậc vương tôn công tử nào đó. Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật.
Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp chọt một cái gì đó. Chúng ta đã có máy nhắn tin, máy fax, điện thoại di động siêu nhỏ, máy vi tính xách tay với những chức năng ưu việt, bảng thông báo điện tử… Và chắc chắn trong những năm tới đây, chúng ta sẽ có các thiết bị hiện đại, tối ưu hơn nữa. Các bạn sẽ thích nó ngay.
Hãy tập cho đôi mắt của bạn biết nói! đó là phương pháp mà tôi luôn tâm niệm để thành công. Có thể quý bà ấy đã thua trong cuộc đánh cược, nhưng có một điều chắc chắn là: Bất cứ lúc nào tổng thống Coolidge mở miệng nói ra một điều gì đó là ngay lập tức tập trung sự chú ý của tất cả mọi người! Sau bao nhiêu năm đi làm, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Nếu bạn làm việc hoàn hảo thì cứ yên tâm, không phải bận tâm nên nói chuyện với ông chủ như thế nào.
Rất nhiều ông chủ sẽ đánh giá thấp nếu bạn làm như thế. Trời ạ, nếu có một con ma vô hình lọt vào thao túng thị trường chứng khoán, ắt hẳn sẽ biến một kẻ vô gia cư hóa thành tỷ phú giàu cỡ Bill Gates chứ chẳng chơi. - Benny này, Jeanette có nói với cậu về bữa tiệc tối Chủ Nhật không?
Cô ấy rất dễ thương, gia đình cũng đàng hoàng lắm… Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu. Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa.
Người ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ. Nhưng đừng bao giờ lúc nào cũng chỉ nói về mình.
Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng. Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không. Một người hỏi George: Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?.