Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Cháu nó đang bị đau cơ. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Có người cúi mặt bấm di động.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.