Marvin cho rằng vận may của mình phần lớn là do niềm mong chờ vào tương lai: “tôi luôn biết là cuối cùng rồi tất cả mọi việc sẽ ổn thỏa. Vào đầu thập niên 1990 cô đang đi nghỉ với cha mình. Khoảng bốn tuần sau khi yêu cầu những người tham gia vào trường học may mắn thay đổi cách suy nghĩ và hành vi của mình, tôi gặp lại từng người trong số họ và chuyện trò khá kỹ càng về những việc đã xảy ra.
mọi việc luôn diễn ra đúng như thế đối với tôi. xe của bạn bị hư hỏng Phần trước tôi đã nhắc tới cô Marilyn không may.
nhiều người không nhận ra vận may của mình đang nằm sờ sờ ra đó, mà cứ nhìn ra cửa sổ rồi chép miệng “ôi dào, mưa dầm, mưa dề thế không biết”. điều thú vị là, hội nghị đó lại thảo luận chuyên đề làm thể nào dò tìm gian lận trong kinh doanh. thế là tôi nhất quyết gởi email ý kiến của tôi cho họ.
Tôi đã từng làm như thế và khi tôi dự thi người bán hàng giỏi. Người may mắn thì ngược lại. Đầu tiên, viết muc tiêu của bạn ra nhật ký may mắn, sau đó sẽ kẻ một đườn thẳng dọc xuống chính giữa trang giấy, rồi viết tiêu đề “lợi nhuận” ở trên đầu một cột và viết “chi phí” của đầu cột bên kia.
trong khi nhiều người không may lại giải thích lý do họ không bao giờ mua vé số hay đi thi là vì họ tin rằng vận rủi sẽ ngăn cản họ chiến thắng. Còn với những ai dám tin, dám tạo ra các điều kiện của sự may mắn thì họ không tin vào những điều may rủi. “ừ, chẳng có lý tại sao mình không làm được như thế”.
Nhưng chỉ có một số ít người sẵn lòng, quyết tâm theo đuổi nó. Người may mắn xây dựng và duy trì một “mạng lưới may mắn” vững chắc. Lần gặp gỡ đầu tiên, tôi yêu cầu Joseph hoàn tất bài trắc nghiệm may mắn và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống.
May mắn chiếm một ảnh hưởng cực kỳ to lớn trong suốt cuộc đời của chúng ta. Lại nữa, không một ai đọc thấy thông điệp này. thực tế, tôi đã tin lời mụ và đã mua vé số, nhưng dĩ nhiên là chẳng có số nào trúng cả.
May thay, tất cả những người khác đều hành xử theo đúng tiên đoán của tôi. Đó là những bài kiểm tra trí thông minh từng được sử dụng trong hàng ngàn thí nghiệm tâm lý trên khắp thế giới, có chức năng dự đóan xem người ta sẽ học ở trường phổ thông , ở đại học và trong một số ngành nghề nhất định như thế nào. Jodie là một nhà thơ 36 tuổi, người Texas.
Người không may thì ngược lại, họ tin là mìh có định mệnh phải gặp những người thất bại, buồn phiền, và chán nản. ông viết: “…một vài trong số những yếu tố quyết định quan trong nhất của đường đời lại nảy ra từ những tình huống vu vơ, nhỏ nhặt nhất”. điều tiếp theo tôi biết là mình đã bị cảnh sát tóm gọn.
Một trong hai người này tự xếp mình vào nhóm người may mắn, còn người kia thuộc nhóm không may. Khiến tôi hát điên lên. Họ thích làm theo cách mà họ đã làm trong quá khứ.