Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Và có lẽ cả hướng thiện.