Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Tại sao ư? Thì đây! Ví dụ bạn thắng đối thủ của bạn một cách rực rỡ và tỏ cho người đó thấy rằng y là một người ngu. Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó.
Chị không hỏi thêm một câu, lặng lẽ trở vô bếp và nhắc đi nhắc lại lời tôi đã nói cho mọi người nghe. Ba nó hiểu vậy, bảo nó: "Nếu con chịu ăn những món này thì con mau mạnh lắm; một ngày kia đánh nó nhào văng liền". Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng.
Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Ông kiếm cách dò biết thị hiếu của ông giám đốc khách sạn. Năm giờ, ông Hurock trở lại, vẫn có vẻ âu sầu lắm.
Nếu ông muốn trút trách nhiệm cuộc chiến bại đó thì ông thiếu gì lý lẽ: như vài người đoàn trưởng đã bỏ ông. Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông. Nhà thờ, đền chùa cũng vậy: những người bỏ những số tiền lớn ra đục tượng, tô chuông là những ai?
Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự. Thi hào Victor Hugo chỉ cầu sao cho người ta lấy tên ông đặt tên cho kinh đô nước Pháp.
Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Vậy mà giọng của ông dịu dàng, nhỏ nhẹ, thân mật hơn là nói với các nhà truyền giáo nữa. Người Trung Hoa thiệt khôn.
Tư tưởng đó tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới: Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả.
Vài bức thư chép lại trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Mới rồi, tôi đi nghỉ cuối tuần với ông bà Thomas. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa.
Những cha mẹ gắt gỏng, những ông chủ và ông chồng chuyên đoán, những bà vợ hay gây gổ phải hiểu rằng ai cũng muốn khư khư giữ lấy ý kiến của mình, không bao giờ dùng võ lực mà bắt buộc được họ phải đồng ý kiến với ta. Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn. Hồi đó tôi mê chơi tàu lắm và ông nói về tàu một cách làm cho tôi thích đặc biệt.
Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare. Tôi đã có mặt trong hàng ngàn cuộc tranh biện, và có khi dự cuộc bàn cãi nữa. Và đàn bà không hiểu được tại sao đàn ông không đối đãi với mình một cách lịch sự, khôn khéo để được lợi cho họ.