Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie. Thiệt một xu cũng không đáng". Những lo lắng của tôi cứ dịu lần đi và bỗng ngạc nhiên thấy bây giờ tôi dã suy nghĩ được, đã đủ sáng suốt để bước tới giai đoạn thứ ba là cải thiện sự tai hại nhất.
Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J. Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi. Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi.
Ở một chương trên, tôi đã nói, trong kỳ thi "diệt ưu tư", ban giám khảo chấmđược hai bài đặc sắc giá trị tương đương, sau phải phân chia giải nhất ra làm hai. Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu. Tuy vậy, người vẫn rạc đi.
Như vậy có khó giải quyết được các vấn đề cũng là dĩ nhiên". Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn. Berlin và Gershwin gặp nhau lần đầu, Berlin đã nổi danh mà Gershwin còn là một thanh niên mới tập đặt nhạc, làm việc vất vả để lãnh của nhà xuất bản Tin Pan Alley một số lương 35 Mỹ kim một tuần.
Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà. Câu đó trong bài Thánh ca: Ông đã triệt để xoá bỏ sự thua lỗ trong trí nhớ đến nỗi không bao giờ nhắc tới nữa.
Lúc ấy ông 22 tuổi, muốn qua chơi u châu, bèn xin chăn nuôi bò trên một chiếc tàu chở bò. Ông nói: "Trời sẽ lo cho ta". Nhưng ít khi hai người chịu nghe tôi.
Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy. Vất vả cả năm vì 30 Mỹ kim! Một bác sĩ nói với ông rằng áp lực ấy đã tới độ rất cao, nguy hiểm tới tánh mạng, mà sẽ còn tăng nữa, cho nên tốt hơn là hãy gấp gấp thu xếp việc nhà đi.
Nên nhớ rằng chỉ có cách luôn luôn coi lại và thực hành để tấn công mạnh mẽ những ưu tư, mới cho ta một tập quán in sâu trong tiềm thức của ta được. Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được. Nhưng ta cứ cho đi, để được cái vui là đã làm việc thiện.
Ông nghĩ tới những tư tưởng tích cực, can đảm và không chịu để thất bại đè bẹp ông. Phần đông chúng ta tự khen, khen cái "ta" hiện tại. Bà lại phàn nàn rằng lũ con gái không bao giờ qua cáp gì cho bà hết - mà chính bà cứ ôm khư khư túi tiền của mình "để dưỡng già".
Chương trình ấy và sự quyết ý thi thành cho kỳ được, đã giúp ông nổi danh, đã thúc giục ông tiếp tục viết trong chín năm ròng rã. Tôi không hiểu những bí mật của tôn giáo và sự tụng niệm, nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi không hưởng được một đời sống êm đềm hơn, sung sướng hơn do tôn giáo mang lại. Tôi không thể nào mua được những đồ phụ tùng và những máy móc cần thiết.