Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Mà còn thua trắng về tài năng.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Nhưng nó không còn ở đó.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Không có chim non ở trong. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.