Cái chết của bà, có thể khiến ông suy tư về sự quý giá của sức khỏe và khả năng có giới hạn của tiền bạc. Nó trở thành mã di truyền của IBM. Có phải Thomas Watson quan niệm rằng lãnh đạo là một bổn phận?
Tuy nhiên, trong thời đại của mình, Gerstner đã làm một chuyện mà Watson không bao giờ muốn, ông đã sa thải nhân viên. Điều này cũng giống như Drucker đã viết: Không có nhân viên, không có lãnh đạo. Ngày nay, du khách có thể thăm nông trại được bảo tồn như một kỷ niệm về thời thơ ấu của Watson, phía đông Campell của New York.
Đó là nửa còn lại của thành phố IBM, khoảng hơn 400 mẫu. Cho đến năm 1933, biên niên sử của IBM còn ghi nhận rằng, Watson đã nói điều này trong một bối cảnh có tính chính thức. Sân bóng chuyền, hockey, bóng chày và nhà ăn phục vụ suốt ngày.
Tom còn thực thi chính sách khuyến khích nhằm động viên các nhà quản lý của IBM thách đố lẫn nhau. Watson để người vợ trẻ và con trai đầu lòng mới sinh ở Dayton để đến đây tìm một cơ hội. Không chỉ nói về bán máy cũ, ông chỉ ra cách có lợi từ việc cho thuê:
Nó đủ chỗ cho tất cả họ ở đó. Tình hình này của Gerstner làm chúng ta nhớ lại chuyện 80 năm trước (1914) của Watson. Nhờ đường hầm riêng này, các kỹ sư không phải đi ngoài trời giá lạnh của mùa đông.
Watson đã đẩy doanh số bán hàng lên gần Điều này thỉnh thoảng vẫn gây ra vài tranh cãi rằng cha hay là con đã làm nên kỳ tích đó. Thì nay, ông nhắc lại điều đó một cách chính xác như thể quan niệm đó luôn thường trực trong ông:
Bạn khó mà đàm phán thành công với cái bao tử đang đau dữ dội. Cờ nước với những ngôi sao như thế chiếm hết không Nhà vòm trên cùng là
và tôn trọng thực tại, Gerstner của kỷ nguyên phần mềm đã khôn ngoan đi theo thế giới thay vì bắt thế giới đi theo những kỳ tích khoa học của công ty. Cuộc chiến với nỗi sợ hãi của con trai thiên tài. Chỉ ngay năm đầu tiên sau chiến tranh đã có ba triệu người Mỹ trở về từ cuộc chiến.
Trong khi đó, sau sự mạo hiểm lớn đầu tiên Tom đã vượt qua nỗi sợ hãi phải quản lý tập đoàn quá lớn so với ông. IBM luôn đảm bảo đó là một ngày hạnh phúc. Nhanh hơn ai hết, ông lập ngay ủy ban cứu trợ lũ lụt và đề xuất các phương án với giới chức.
Tôi không biết gì về máy tính(*) và cũng không biết cách nào để bán được nó. Vào cuối đời, ông nhắc lại nguyên tắc vàng và lý thuyết bốn đối tượng: vào năm 18 tuổi, giờ đây đã là nhà tư bản lớn mà bạn bè là ông vua thép Andrew Carregie và sau này là các tổng thống như Roosevelt, Harrison và McKinley.