Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Người yêu càng quí chứ sao. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Bỗng chị bị tuột mất dép. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Nhưng đặt mục tiêu rồi.