Đã thế lại còn không chịu quay bài. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Nhiễm thói ấy mất rồi. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Trong tay tôi không có luật…
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.