Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Cần quái gì sự thật và lí do. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Cần quái gì sự thật và lí do. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Có lẽ là phim hình sự.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Phải tập trung vào học.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Mỗi con người trong Loài Người. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.